Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN


Phan_2

Chương 3: Lý giải về trường học

Sang ngày, sớm đến khoa vật lý để tập trung, tôi chính thức coi ngày hôm nay là ngày đầu tiên trong cuộc sống tân sinh của tôi, ngày hôm qua thì thôi bỏ đi. Năm nay nữ sinh khoa chúng tôi  tổng cộng không đến mười người, tôi, Cổ, Dư ba người học chuyên ngành ứng dụng quang học, còn Phạm Thái lại học chuyên ngành ứng dụng vật lý. Cô ấy là người đầu tiên mở ra thời đại mới thay đổi lịch sử của lớp hói đầu, hơn nữa lại là hoa khôi của khoa, càng khiến cho đa số sài lang hổ báo săm soi chằm chằm, đương nhiên còn có cả một con cóc kiêm bánh bò rắc vừng. Lúc đợi giáo viên lớp, Dư Lâm nói với tôi, nam sinh ngành chúng tôi gọi tắt ba người chúng tôi là “ba ba”, mà nam sinh trong khoa lại nói:

“Năm nay lại là năm hạn hán, ngoài Phạm Thái ra, những người còn lại không đáng (ngó) hái.”

Tôi đương nhiên là ở trong bốn chữ ‘những người còn lại’ rồi, có khi còn là người đứng cuối cùng, aiz.

Quá thời gian tập trung mười phút, giáo viên hướng dẫn bước vào, khi tôi nhìn thấy anh ta, đột nhiên máu sôi lên, cơ thể vì phản xạ tức giận mà đứng bật dậy. Nam sinh toàn khoa kinh ngạc  nhìn về phía tôi, mà người nọ sau khi nhìn thấy rõ tôi, trên mặt lại hiện ra một nụ cười. Ra cửa dẫm phải phân bò rồi, kẻ thù số một lại đúng là giáo viên hướng dẫn của lớp tôi!

Lúc này, tôi mới ý thức được mình bị hớ, tôi nói quanh co:

“Thưa thầy, thầy tới muộn. Mong sau này thầy có chút khái niệm về thời gian. Tự dưng làm mất không thời gian của người khác, Lỗ Tấn nói điều này tương đương với tội giết người.”

Đám sinh viên bên dưới ồn ào, tám phần nghĩ rằng, nữ sinh to gan này là ai? Tôi hơi xấu hổ vội vàng ngồi xuống. Trên mặt ‘Cầm thú’ vẫn là vẻ tươi cười, xem ra hôm nay tâm trạng của hắn không tệ, hắn nói:

“Xin lỗi mọi người, tối hôm qua tâm trạng tôi rất tốt, không ngủ được, cũng lo lắng trời lạnh có người cảm mạo.”

Hắn cố ý nhìn về phía tôi, tôi tức giận hít một hơi thật sâu, anh cười đến mức bụng bị co giật chưa vậy?! Đồ ‘Cầm thú’….

Dù sao tôi cũng đã đụng chạm hắn rồi, cũng không quan tâm nói thêm một câu nữa:

“Nếu thời gian là sinh mệnh, thời gian là tiền tài, như vậy ‘Cầm…. kẻ trộm đánh cắp thời gian của  người khác, nên đáng bị xử phạt.”

Thấy hắn nhíu mày nhìn về phía tôi, tôi lại có chút rụt rè nói:

“Cái này cũng không phải do em nói, đây là lời của Carnegie.”

(Carnegie: là một nhà văn và nhà thuyết trình người Mỹ và là người phát triển các lớp tự giáo dục, nghệ thuật bán hàng, huấn luyện đoàn thể, nói trước công chúng và các kỹ năng giao tiếp giữa mọi người.)

“À, như thế này. Sắp xếp hợp lý thời gian, tương đương với tiết kiệm thời gian. Mà tiết kiệm thời gian tương đương tăng tuổi thọ. Cho nên, sau này tôi sẽ sắp xếp hợp lý thời gian cho các em, từ đó tiết kiệm thời gian và bù lại 10 phút mưu hại ngày hôm nay. Đúng rồi, câu ‘Sắp xếp hợp lý thời gian, tương đương với tiết kiệm thời gian.’ cũng không phải là tôi  nói, là Bacon nói.”

(Francis Bacon, là một nhà triết học, chính khách và tiểu luận người Anh.)

Anh ta đắc ý nhìn tôi nghẹn lời, quay lại với câu chuyện:

“Chào mọi người! Ngày tân sinh viên nhập học những năm trước tôi đều có cảm giác không thoải mái, rất không thoải mái, nhưng mà, năm nay thì khác.”

‘Cầm thú’ mỉm cười liếc nhìn tôi một cái, tiếp tục nói:

“Tôi tên là Võ Thụ, là giáo viên hướng dẫn khóa các em. Sau này các em gọi tôi là Vũ Đạo* là được rồi, tôi vẫn luôn thấy khiêu vũ hay hơn võ thuật, cũng đẹp hơn.”

(Chỗ này tg chơi chữ 1 chút : Vũ Đạo = khiêu vũ = 舞蹈, đồng âm với 武导 = thầy Võ, còn võ thuật = 武术 thì đồng âm với 武树 = Võ Thụ, tên thật của anh này.)

Anh ta dừng lại một chút, mắt mọi người chúng tôi nhìn thẳng.

“Sau này mọi người có vấn đề gì lớn cứ việc…. tới tìm tôi thương lượng, vấn đề nhỏ tìm lớp trưởng là có được rồi. Nhưng mà theo kinh nghiệm của tôi, bốn năm đại học các em dù có vấn đề lớn cũng sẽ không đến tìm tôi.”

Tôi bắt đầu lấy khăn tay lau mồ hôi, thuận tiện lau luôn nước mũi chảy xuống vì trận cảm mạo ngày hôm qua, anh ta tiếp tục nói quên mình:

“Các em khóa này may mắn rồi, tôi vừa tiễn bước một khóa sinh viên, bọn họ đánh giá tôi rất cao.” Anh ta dừng lại một chút:

“Họ nói tôi là người không thể nói lý, ngôn hành không thể tưởng tượng nổi, gây ảnh hưởng rất lớn trong cuộc sống của bọn họ.”

Tôi nghe mà gật đầu lia lịa, các anh chị ơi, cho em ôm một cái nào…. em rất hiểu anh chị! Các anh chị yên tâm mà đi đi, anh chị đã ngã xuống trước rồi, bây giờ đến bọn em nối nghiệp… Các anh chị thoát ly khổ hải rồi, xin hãy có lòng thắp cho bọn em nén hương đi…. nước mắt ròng ròng… tôi lấy khăn tay tiếp tục lau nước mắt. Sinh viên bình thường một chút đã chết lặng, (đương nhiên khoa chúng tôi theo lệ thường còn có thể xuất hiện rất nhiều sinh viên không bình thường), nhưng mà Vũ Đạo hình như vẫn không tính buông tha cho chúng tôi:

“Mà tôi muốn nói là, không phải tôi ngôn hành không thể tưởng tượng nổi, thật ra là các em không hiểu cho lòng tôi. I love you, my students!”

Đột nhiên, tôi cảm giác có cái gì đó dính vào gáy của tôi, sờ vào thì thấy, ra là kẹo cao su! Chịu kích thích cũng không thể phun kẹo loạn như thế được! Với tinh thần bảo vệ môi trường, tôi giận dữ quay đầu lại, ai ngờ nhìn kỹ thì tên nam sinh đằng sau tôi chính là kẻ thù số hai của tôi: têm nam sinh đi xe đạp! Hết dẫm phải phân trâu rồi giờ lại dẫm phải cứt chó! Xem ra hôm nay tôi  nhất định phải đổi giày!

Tôi và hắn đều ngẩn ra, lập tức trăm miệng một lời nói:

“Chuyện của tôi không cho phép nói ra ngoài!”

May mắn là chúng tôi đều nắm nhược điểm của đối phương trong tay, tôi cũng coi như yên tâm một nửa, lấy khăn tay lau tóc. Lúc này dưới sức tiến công tình yêu của ‘Cầm thú’, có một số sinh viên đã anh dũng ngã xuống, nhưng vị trâu bò kia vẫn đang nói lời hoa mỹ:

“Các em nghe nhé, khẩu âm của tôi đúng tiêu chuẩn Oxford chưa. I – love – you – my –students!”

Anh ta kéo dài âm tiết, còn mang theo âm rung hoàn chỉnh, Oxford tới mức tôi bị chuột rút, nhìn sang xung quanh, thì ra tôi còn thuộc loại mạnh mẽ, Dư Lâm bên cạnh thấp giọng thì thầm:

“GOD, ngài xem khẩu âm của thầy ấy trâu bò như vậy kìa, đón hắn quay về thiên đường đi! GOD SAVE ME!”

Thầy Võ nhìn xuống chúng tôi, thở dài:

“Khóa hiện tại không có được tố chất tâm lý tốt như khóa trước!”

Tôi nói này ông anh, là công lực của anh càng ngày càng thâm hậu thì có!

“Bây giờ để tôi giới thiệu trưởng ban của các em, Ngô Ngọc!”

Hắn vừa dứt lời, tên nam sinh đi xe đạp phía sau tôi liền đứng lên. Khổ rồi, u ám rồi, thanh xuân của tôi ơi! Vĩnh biệt! Ngất thôi…. kẻ thù số hai của tôi là bạn học của tôi thì thôi đi, giờ lại còn là lớp trưởng của tôi nữa chứ! Trường học này lớn như thế, kẻ thù ít như vậy, sao tất cả đều ở khoa của tôi vậy! Khoa vật lý có sức hút đặc biệt sao? Chẳng lẽ nơi này là trại tập trung biến thái, vậy được rồi, đừng do dự, đem tôi  ra xử quyết đi, cho xong hết mọi chuyện! Dù sao tôi ở đây cũng không có tương lai gì đáng bàn!

Không biết hôn mê bao lâu, đột nhiên bị một câu của ‘Cầm thú’ làm cho bừng tỉnh.

“Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, ngoại lệ dẫn các em đi dạo công viên.”

Mặt của tôi và đám bạn học đều giống nhau, tất cả đều đau khổ, chúng tôi lặng lẽ lên án:

“Thầy không cần ngoại lệ! Bọn em không đỡ được đâu!”

Ra khỏi tòa nhà khoa vật lý, thầy Võ quay người lại, chỉ vào tòa nhà ba tầng cũ nát, giải thích:

“Đây là tòa nhà dạy học thứ ba, tòa nhà cũ có từ hồi thiết kế trường học, lịch sử lâu dài lắm rồi, không tin các em có thể đi sờ cái lớp tường bên ngoài. Mọi người hãy xem trọng tâm và kết cấu ở đây, đoán chừng là sau khi dựa theo phân tích cơ học, giáo sư khoa chúng ta đã thiết kế nó. Trận động đất Đường Sơn năm 76 nghe nói cũng không làm nó lắc lư chút nào, cho nên bốn năm tới các em cũng đừng mong đợi nó hỏng mà đổi cái mới. Đây là cơ sở bốn năm phấn đấu lâu dài của các em, chủ yếu cho nhóm người tự học, người đã thành đôi thành cặp, người tuổi dậy thì đến tương đối muộn và cho những người đã hoàn toàn tuyệt vọng khi tìm đối tượng ở đại học. Có điều chỗ này là nơi yên tĩnh, đằng sau tòa nhà này thường có những cuộc gặp gỡ phi pháp của các sinh viên trẻ tuổi không tuân thủ quy tắc. Tháng trước, còn có một sinh viên nam bị người xấu bắt cóc, may mắn là bạn gái cậu ta giọng khá to, làm kinh động đến nhóm sinh viên đam mê học tập vĩ đại của khoa chúng ta, bọn họ ôm tinh thần xem náo nhiệt và tinh thần hòa bình, chen chúc đi ra, phần lớn quan sát chỉ huy, tính toán phân tích góc độ để bắt, một số ít thì đe dọa uy hiếp, bắt chước máy móc động tác bắt giữ, cuối cùng… để cho kẻ xấu chạy đi, cứu anh chàng sinh viên đó.”

Mọi người nghe vậy cúi gằm đầu xuống. Bảng hiệu Vật lý to lớn đổ sập ầm ầm trước mặt tôi!

Ngay sau đó, chúng tôi đến tòa nhà chính. Trước tòa nhà chính là bức tượng của thủ tướng Chu. Thầy Võ vẫn nhiệt tình:

“Nam sinh khoa vật lý chú ý, nơi này là tòa nhà chính, rất nhiều sinh viên khoa khác đều tới đây tự học, xét thấy tình trạng khó khăn thiếu thốn của tài nguyên nữ sinh khoa chúng ta, tôi tin là nơi này không lâu nữa sẽ trở thành nơi đầu tiên các em chọn để tự học. Trước kia đây từng là kiến trúc cao nhất của trường chúng ta, nhưng bởi vì độ cao của nó mà ngẫu nhiên sẽ có vài sinh viên nghĩ quẩn không lý trí mà lựa chọn nhảy xuống từ đây, ban lãnh đạo trường xem xét thấy việc này cực kỳ ảnh hưởng đến hình tượng thủ tướng Chu kính yêu trước tòa nhà, vì vậy đã xây dựng tòa nhà cho khoa kinh tế còn cao hơn, xin mời các sinh viên hay nghĩ quẩn di dời sang bên đấy, cũng loại bỏ đi rất nhiều sinh viên lo sợ nhảy ở mức độ này không đủ rồi tạo thành hậu quả tàn tật.”

Đầu các sinh viên cúi xuống thấp hơn. Tôi nói này, chúng tôi là những tân sinh đang tràn đầy hy vọng được bước vào giảng đường đại học đấy ạ, anh ra tay nhẹ nhàng một chút đi.

Tiếp theo, chúng tôi đến tòa nhà khoa Hóa hùng vĩ đồ sộ.

“Đây là tòa nhà khoa Hóa. Từ vẻ ngoài của tòa nhà có thể nhìn ra vị trí chênh lệch của khoa chúng ta và khoa Hóa học trong trường. Giảng viên khoa Hóa trường chúng ta rất hùng hậu, có nhiều vị trong học viện Khoa học quốc gia, còn khoa Vật lý ngược lại vẫn phải cố gắng, BUT… khoa Hóa mỗi năm đều xảy ra tai nạn, mỗi khi nghĩ đến đây, tôi liền thấy xúc động sâu sắc, tuân theo sựphát triểncủa sự vậtvật lý mới là con đường sống đúng đắn! Mọi người có cảm thấy như vậy không?”

Các sinh viên vội vàng gật đầu, anh ta tiếp tục nói:

“Dựa theo tỉ lệ trường học, nghe nói trung bình hàng năm tai nạn chết hai người, mà nay năm hình như chỉ phát sinh một sự cố ngoài ý muốn. Cho nên mong các em sinh viên làm nhiều việc thiện tích đức, để cầu bình an.”

“Thầy Võ, thầy học vật lý, sao lại còn tin phật vậy!” Có sinh viên hỏi.

“Là như thế này, tôi là người ủng hộ Chủ nghĩa hữu thần, tôi tin tưởng trên thế giới có quỷ thần  tồn tại, cho nên tôi mới học vật lý, để tìm tòi nghiên cứu chân tướng sự vật, trải qua nhiều năm dốc sức nghiên cứu, cuối cùng – tôi càng khẳng định tín ngưỡng của tôi.”

Các sinh viên toát mồ hôi lạnh, một dáng vẻ như thể tín ngưỡng đã bị phá hủy.

“Đúng rồi, mặt khác cá nhân tôi cho rằng, vật lý hạt nhân nên cùng hóa học hạt nhân quy về một mối, vốn là một khoa rất an toàn, hơn nữa chuyên ngành này sẽ không đủ trọn vẹn!”

(Ghi chú: Bởi vì những lời này của anh ta mà sinh viên khóa này chúng tôi thà đi làm chứ cũng không muốn đi học thạc sĩ chuyên ngành vật lý hạt nhân. Nghe nói, toàn bộ nghiên cứu sinh ngành này khóa đó cả đều là người ngoài.)

Thầy Võ xem như cũng là người hiểu ý, lúc này anh ta cuối cùng quyết định đại xá :

“Sau đây, sinh viên có thể tự nguyện theo tôi đi thăm quan.”

Vừa dứt lời, người không còn đến một nửa. Chúng tôi đi ven đường đến căn tin thứ ba, đội ngũ sinh viên đã thưa thớt, thầy Võ vẫn đang dạt dào cảm xúc:

“Đồ ăn ở đây vô cùng phong phú, khi ăn cơm tốt nhất mọi người đem cất kính đi, cuối cùng cũng đã đến lúc sinh viên có thị lực tốt các em hối hận vì không được làm khác đi rồi!”

Anh ta đắc ý nâng gọng kính trên mũi.

“Các em cũng không mất bao lâu để hiểu được cách phân biệt cấp học ở đây. Phát hiện có sâu lập tức đổ hết đi, chắc chắn là cùng năm với các em; gắp sâu ra tiếp tục ăn là đàn anh năm thứ hai của các em; coi không có tiếp tục ăn, thờ ơ là năm thứ ba; chỉ một kiểu thở dài, cảm khái là năm thứ tư; đến tìm sâu, không tìm thấy sâu ăn không ngon chính là nhóm kỳ tài nghiên cứu sinh và tiến sĩ, là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của các em! Tóm lại, đây là một nơi thần kỳ, là nơi tôi thích đến nhất. Hôm nay em có thể cảm thấy em đã tìm ra món ăn kỳ lạ nhất trên thế giới, nhưng đến ngày mai, em luôn có thể phát hiện em đã sai rồi. Nơi này vĩnh viễn có thể đem đến bất ngờ cho chúng tôi ! Đúng rồi, tôi nhớ có sinh viên còn nhiệt tình trình bày một bài thơ:

‘Cháo có thể tắm, cơm có thể đánh chim, bánh bao bay về đảo Đài Loan’!”

Nhìn thái độ những sinh viên thề sống chết không đến đây ăn cơm kia, trong lòng tôi thầm than, anh có thù oán với mấy người làm trong căn tin này phải không? Tôi muốn đi tố giác anh! Lấy giấy bút ghi lại đã!

Từ biệt căn tin thứ ba mà tôi không muốn quay lại, chúng tôi đi đến ký túc xá 22 và 23 của tân sinh, ký túc xá 22 là khu nhà của nữ sinh bọn tôi, còn ký túc xá 23 là khu nhà nam sinh. Thầy Võ lại lên tiếng:

“Nơi này tôi nghĩ các em đã rất quen thuộc, vậy tôi sẽ giảng giải một chút cho các em biết lịch sử nơi này. Nói trước kia ký túc xá 22 là nữ sinh khoa Lý ở, mà ký túc xá 23 là nữ sinh khoa Văn ở, nhưng bởi vì nơi này hẻo lánh, từng xảy ra việc lưu manh đột nhập vào khu nữ sinh, bởi vì lúc bọn lưu manh bị phát hiện đã không đủ bình tĩnh, chọn sai đường chạy, cứ thế trong lúc nhảy sông tìm chỗ trốn, vô ý bị mùi thối hại chết. Nói ra, con sông hôi thối của trường chúng ta đúng là có tác dụng bảo vệ trường học. Việc này khiến cho lãnh đạo trường rất quan tâm, vì lý do an ninh, nam sinh liền vào ở ký túc xá 23, nhưng hình như nữ sinh oán giận còn nhiều hơn so với trước kia, từ việc rèm cửa sổ ban ngày cùng kéo roàn roạt là có thể biết, đôi khi không phải tự nhiên ký túc xá nữ sinh tài nguyên thiếu thốn. Nam sinh và nữ sinh các em hôm nay có thể đến quầy bán quà vặt bên cạnh mua cái ống nhòm tiến hành rình trộm và đấu tranh chống rình trộm, đây cũng là cuộc đấu tranh lâu dài!”

Vô tình chúng tôi đến sân thể dục, lúc này tôi phát hiện phần lớn sinh viên dường như thừa dịp vừa rồi đã trốn về ký túc xá, cũng có có thể là tranh giành lấy ống nhòm. Tôi cắn chặt răng, tôi  phải kiên trì….. cầm chặt sổ ghi chép trong tay, nhất định phải bắt được nhược điểm của ‘Cầm thú’, ghi nhớ lại, hừ! Thầy Võ đứng ở sân thể dục, thái độ đặc biệt nhớ nhung:

“Thật ra, tôi lên lớp giờ đầu tiên ở đây. Khi đó tôi mới trở về từ Anh quốc, giáo viên thể dục đột nhiên có việc, tôi đến dạy thay, để bồi dưỡng chất lượng tổng thể của sinh viên, vì thế tôi quyết định dùng tiếng Anh giáo dục thể chất cho bọn họ, các sinh viên đều nói nghe không hiểu, nghe không hiểu tôi cũng không thể không nói. Đúng là một bài học tốt đẹp đầu tiên!”

Thầy Võ dường như rất say mê. ‘Cầm thú’ ơi, tôi nói này, anh là tai họa của khoa vật lý chúng tôi  thì thôi cũng đành, anh còn muốn đầu độc đồng bào khoa khác nữa sao, anh lo ngại người bình thường còn quá nhiều sao?

Điểm dừng cuối cùng là hồ Nam Khai, lúc này đi theo phía sau hắn còn không đến vài người, hắn cũng không phàn nàn.

“Đây là hồ Nam Khai, tôi chỉ muốn nhấn mạnh một điều, đó chính là ‘câu cá bơi lội và trượt băng’ đều…. bị cấm!”

“Thầy Võ, nghe nói ngày đầu tiên khai giảng, có một tân sinh bơi ở đây, lúc ấy thầy còn ở đây câu cá nữa, nữ sinh kia cuối cùng là người khoa nào? Tên là gì?” Một nam sinh hào hứng hỏi.

Lưng tôi chợt lạnh, chỉ thấy thầy Võ cười nhìn tôi.

“Tên là gì nhỉ ? Để tôi nghĩ xem….”

Tim tôi nhảy lên cổ họng, anh ta thấy tôi lo lắng dường như có chút hài lòng, học theo cách nói của tôi ngày đó, nói:

“Không nói cho anh biết!”

“Chậc…”

Mọi người lập tức giải tán, tôi cũng nhanh chóng rút lui, chỉ cảm thấy sau lưng bị nhìn chăm chú đến phát nóng lên. Tiểu nhân báo thù bốn năm không muộn! WAIT xem!

Chương 4: Ra mặt thay người khác.

Tức giận đùng đùng trở lại ký túc xá, nhìn thấy Phạm Thái đang treo màn cho chiếc giường của cô, mỹ nữ đúng là khác biệt, cần được bảo hiểm gấp đôi. Mà Cổ Họa gọi cơm từ căng tin đang ăn trưa. Tôi hỏi Dư Lâm chạy đi đâu, Phạm Thái nói cô nàng đi chuẩn bị công cụ phòng sói rồi. Vừa nói xong, Dư Lâm liền mang theo một cái chai bia rỗng trở lại, vừa ném xuống dưới giường của mình, vừa nói:

“Trong trường học không dễ tìm được gạch!”

Tôi động não, tìm Cổ Họa đang ăn cơm xin một cái bánh bao:

“Thầy Võ nói, bánh bao căn tin trường chúng tôi có thể dùng làm đạn đạo, lấy một cái bánh bao khô chắc là dùng tốt hơn một cục gạch!”

“322! Dưới lầu có người tìm!” Nữ sinh khoa Toán ở cách vách bước vào gọi một tiếng. Gì đấy? Đây không phải cô nữ sinh được Ngô Ngọc thổ lộ sao? Hê hê…. sau này sẽ từ từ hỏi thăm!

“Tìm ai ?” Cổ Họa ăn cơm ngẩng đầu lên hỏi.

“Không nói!” Nữ sinh khoa toán nói xong bỏ đi.

“Ba người bọn mình cùng đi xuống hay là phái một người đi xuống?” Cổ Họa rõ ràng không muốn bị gián đoạn lúc ăn cơm. Vì thế tôi tiếp lời:

“Cũng phải, ăn nửa bữa cơm chạy tới chạy lui dễ xì hơi lắm! Cậu đừng đi, mình và Tiểu Dư chơi oẳn tù tì quyết định xem ai đi xuống đi!”

“Được!” Tiểu Dư đồng ý, sau 3 giây, tôi bại trận, nhìn vẻ mặt theo lẽ thường phải có của Tiểu Dư, cảm giác chơi oẳn tù tì hẳn là sở trường của cô nàng này.

Người dưới lầu thì ra là lớp trưởng bé nhỏ của chúng tôi, chỉ theo nghe ngóng của Tiểu Dư ‘Vạn sự thông’ thì hắn cũng là người Thiên Tân, thi vào khoa của chúng tôi với thành tích cực cao. Lần đầu tiên phân tích ở cự ly gần, mới xác minh được cái sự ‘cực cao’ của cậu ta, 180 (cm) tổng số đây. Quả nhiên là người khiến người ta ngưỡng mộ mà! Có điều trên mặt cũng có mụn trứng cá, chẳng lẽ sống trong thời đại của Lưu Tường đã trở thành hình mẫu thời trang? Tất cả mọi người đều chỉnh dung thành như vậy? Chỉ thấy cậu ta nói:

“Mình tên là Vương Cát, đây là sách của ba người các cậu, nam sinh bọn mình thuận tiện đưa qua giúp.”

Vừa cảm ơn cậu ta thì cậu ta đã đi rồi. Này, không cần phải đi nhanh như vậy chứ, tán gẫu thêm mấy câu thôi. Quan trọng là cậu đi rồi, tôi phải một mình bê ba bó sách này đi lên đấy.

Cổ Họa cơm nước xong đi ra ngoài, tôi và Phạm Thái tiếp tục nghe ‘đài phát thanh bà tám’ Tiểu Dư phát sóng tin tức mới nhất của khoa. Nghe xong vài chương trình, rốt cục Phạm Thái ngồi không yên, sách mới của cô nàng chậm chạp mãi không tới. Vốn là cô định đến ký túc xá nam sinh hỏi, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng. Điều này làm cho tôi  cực kỳ không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta, có cái gì mà phải ngại chứ? (Cô cả đời cũng không hiểu được!) Vì thế tôi vinh quang gánh vác nhiệm vụ đến phòng của nam sinh hỏi giúp cô ấy.

Ký túc xá nam ngay phía sau khu nhà của chúng tôi, tôi bước ba bước đã vào đó, lúc đi vào tôi còn nở nụ cười với ông chú quản lý. Nam sinh khoa tôi ở ngay tầng một, tôi vừa vặn gặp được Vương Cát, sau khi hỏi cậu ta phòng ngủ của lớp trưởng Vật liệu ứng dụng ở phòng 106, tôi liền gõ cửa đi vào. Vừa vào phòng, chỉ nhìn thấy một nam sinh vóc dáng thấp bé đang ở trên giường cắt dây đèn, hắn liếc tôi một cái, sau đó tiếp tục với cái dây đèn của mình, nói như không có gì xảy ra:

“Tôi là Lý Băng, cậu là nam là nữ?”

Mẹ nó chứ, có thể nói tiếng người không hả? Không hỏi tôi tên là gì mà lại hỏi tôi là nam hay nữ! Tôi tức giận trả lời hắn:

“Tôi tới tìm lớp trưởng của các cậu!”

“À, vậy cậu tiếp tục tìm đi!” Lý Băng không để ý tới tôi. Người gì đây! Cũng không biết phép lịch sự mà bảo tôi ở đâu đến?! Tôi đang ức chế với Lý Băng thì Ngô Ngọc bước vào. Cậu ta vừa thấy tôi đã khó chịu hỏi:

“Cậu đến đây làm gì?!”

“Tôi đến tìm lớp trưởng Vật liệu ứng dụng!”

“Chính là tôi! Tạm thời đảm nhiệm thôi!”

“Sách của Phạm Thái có ở chỗ cậu không?”

“Không rõ, tôi vừa họp về.”

“Tự lấy ở dưới khoa! Sách của cậu ở trên giường.” Lý Băng đột nhiên nói, sau đó tiếp tục chăm chú vào cái dây đèn của hắn.

Tôi liếc mắt nhìn chồng sách mới trên giường của Ngô Ngọc, nghĩ rằng trong lớp bọn họ chỉ có một nữ sinh, vậy mà cũng không nói sẽ giúp mang qua đấy, trong lòng không khỏi chùng xuống. Đi ra, nghe thấy Ngô Ngọc hỏi Lý Băng:

“Cậu làm dây đèn làm gì?”

“Mình muốn thiết kế một góc hợp lý, làm giá phơi quần áo!”

“Dừng tay!”

Tôi âm thầm cảm khái thần nhân khoa chúng tôi rồi rời khỏi ký túc xá 23. Sau khi quay về phòng ngủ nói cho Phạm Thái, cô nàng đành một mình đến thủ thư của khoa. Không bao lâu, Phạm Thái trở lại. Tiểu Dư nhận lấy sách của Phạm Thái, bất mãn nói:

“Cậu bó sách sao mà nát quá vậy, là sách mới sao? Cũng không lựa một chút.”

“Chỉ còn lại có bọc sách này thôi, những người khác đều lĩnh hết cả rồi.” Phạm Thái vô tình nói.

Vốn tôi đang đứng trước gương nhìn mái tóc ngắn của mình, vì câu nói vừa rồi của Lý Băng làm tôi phát điên, lúc này nhìn thấy bọc sách bị mất góc, thậm chí có chỗ bị rách của Phạm Thái, lại nhớ đến cuốn sách mới tinh trên giường của Ngô Ngọc, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên. Mặc dù nói nữ sinh bọn tôi ít, mấy cậu cũng không thể đón tiếp chúng tôi như vậy được, nữ sinh khoa Lý trong trường trung học cũng ít, nhưng các nam sinh đều rất coi trọng bọn tôi, sao lên đại học, tỷ lệ nam sinh và nữ sinh khoa Lý lại cách nhau xa như vậy, mà thái độ sao lại tệ như thế chứ! Xem ra vụ khoa vật lý bắt người xấu như đuổi dê bắt gà mà thầy Võ kể kia cũng không bịa đặt rồi!

Trong nháy mắt, tôi đã cầm lấy bọc sách kia, hùng hổ đi về phía ký túc xá nam hỏi tội. Vào phòng 106, thấy Ngô Ngọc đang ăn cơm, tôi không nói nhiều, ném bọc sách rách nát kia lên giường của cậu ta, sau đó cầm bọc sách mới tinh lên, tức giận nói:

“Phạm Thái là nữ sinh duy nhất trong khoa các cậu, các cậu không lấy sách cho cô ấy thì thôi, còn đưa cho cô ấy cái bọc rách nát này! Cậu không hiểu được thân là lớp trưởng thì phải nhường cho người khác trước, còn mình thì lấy sau à! Không phải đàn ông!”

Nói hết một hơi, tôi cầm bọc sách mới, trong khi mấy kẻ ở trong phòng ngủ còn chưa hồi phục lại tinh thần, tôi bỏ đi.

Cho đến rời khỏi ký túc xá 23, tôi mới tỉnh táo lại đôi chút, hối hận vừa rồi tôi đã xúc động quá mức, mẹ đã dạy tôi thế nào? Tôi là liệt nữ Trinh Đức sao? Chính nghĩa nhiệt huyết như vậy sao? Sao lại xù đuôi lên thế này! Mặc dù cầm sách về rồi nhưng hậu quả đã không thể cứu vãn được! Sau khi tỉnh táo tôi suy sụp quay về ký túc xá, người khác còn nghĩ là tôi bị bắt nạt ở ký túc xá 23 chứ. (rất ít khi có lúc tôi tỉnh táo!)

Sự biết ơn của Phạm Thái không bù lại được vết thương trong lòng tôi, tôi quyết định chạy trốn trước khi tinh thần làm phóng viên của Tiểu Dư nổi lên, tôi nhanh chóng thu dọn đồ, quay về nhà.

Có thể tưởng tượng được bây giờ ký túc xá nam sinh đang nổ tung lên, tất cả mọi người đều tuyên truyền sự tích anh hùng của tôi đây! Mẹ, con gái bất hiếu! Về nhà, mẹ thấy tôi còn đau khổ hơn cả ngày hôm qua, thái độ nhân từ bao dung, ôm tôi vào trong lòng, khuyên giải an ủi nói:

“Con gái à, quan hệ không tốt với giáo viên hướng dẫn cũng không sao, cứ quan hệ tốt với mấy đứa lớp trưởng là được rồi.”

“Mẹ, lớp trưởng cũng không xong….”

Mẹ vỗ lưng tôi, thấm thía nói:

“Một ngày mà đã căng thẳng với cả giáo viên hướng dẫn lẫn cán sự, khó khăn rồi, khó khăn rồi…”

Mẹ tôi suy nghĩ nửa ngày, vừa định mở miệng, tôi ngắt lời nói:

“Không phải mẹ định nói là, quan hệ tốt với bạn học là được rồi đấy chứ!”

“Đúng thế! Mẹ đang định nói thế đấy, mẹ biết mấy ngày hôm trước có yêu cầu con hơi cao một chút chút, bây giờ chúng ta vẫn nên nhìn khách quan sự thật một chút có lẽ sẽ tốt hơn!”

Hình như mẹ đã sớm chuẩn bị tư tưởng, mẹ nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được nói:

“Con gái à, tiêu chuẩn đã thấp lắm rồi đấy, ngày mai con cố gắng thêm một chút đi!”


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .